“Hẳn là Nội Cảnh địa, mặc dù dưới tình huống bình thường chỉ có m Thần Chân Nhân mới có thể xây dựng ra Nội Cảnh địa, nhưng mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, có một số thiên phú được trời ưu ái sẽ sớm sinh ra Nội Cảnh địa, ta bây giờ, cũng hoặc là nói ta của quá khứ tựa hồ chính là một trong số đó.”
Thần niệm lần nữa tụ lại, nhìn chăm chú hồ nước màu bạc, ý niệm trong lòng Trương Thuần Nhất không ngừng chuyển động, tiền thân nhìn như quái bệnh quấn thân, nhưng bản thân cũng có được đại phúc duyên, chỉ có điều bởi vì phúc duyên quá lớn, có chút khó có thể tiêu thụ, quái bệnh của hắn có khả năng có liên quan tới Nội Cảnh địa này.
“Nếu như hồ nước màu bạc này thật sự chính là Nội Cảnh địa, như vậy nó lại có được thần dị như thế nào đây?”
Ý niệm khẽ động, thần niệm trầm xuống, Trương Thuần Nhất ngay từ đầu tiến một bước quan trắc hồ nước màu bạc này.
“Lưu đọng nguyệt hoa chi lực, yêu vật chìm vào trong đó, chỉ cần chưa chết, đều có thể ngưng kết sinh cơ, chậm rãi khôi phục.”
Thần niệm lướt qua hồ, Trương Thuần Nhất nhanh chóng nhận được đáp án. Khôi phục thương thế yêu vật là tác dụng lớn nhất của nội cảnh địa này. Nhìn như không bắt mắt, cũng không bá đạo bằng Long Hổ Kim Đỉnh vốn có thể hiệu lệnh thiên địa lôi đình. Nhưng trên thực tế cũng không tầm thường, thậm chí còn vượt qua.
Yêu vật trong quá trình tu hành và chiến đấu bị thương là không thể tránh được, mà một khi bị thương muốn khôi phục phải hao phí không ít tài nguyên cùng thời gian, nếu thương thế nghiêm trọng thậm chí có thể ảnh hưởng đạo đồ, thậm chí có thể nguy hiểm tánh mạng, mà hồ nước màu bạc này xuất hiện lại để cho Trương Thuần Nhất hoàn toàn miễn đi nỗi lo về sau này, chỉ cần yêu vật không chết ngay tại chỗ, hắn có thể thu nó vào trong Nội Cảnh địa, để cho nó chậm rãi khôi phục.
Hơn nữa thần dị của Nội Cảnh Địa cùng một nhịp thở với tu vi của tu luyện giả, thần hồn của Trương Thuần Nhất càng cường đại, thần dị của hồ nước màu bạc còn có thể không ngừng được tăng trưởng.
“Hình như trăng tròn, lại lắng đọng nguyệt hoa chi lực, như vậy nội cảnh địa này liền gọi là Trầm Nguyệt hồ đi.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất đặt tên cho tân sinh Nội Cảnh địa này.
“Nhưng mà đây là cái gì?”
Một đường xuyên qua đáy hồ, ngoại trừ hồ nước ra thì không còn vật gì khác. Nhưng mà ngay lúc này, một bóng đen cực lớn đập vào đôi mắt của Trương Thuần Nhất.
“Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?”
Sau khi tới gần, thấy rõ bộ dáng của bóng đen, Trương Thuần Nhất một lòng chấn động, con ngươi bỗng nhiên co chặt.
Nó có ba chân hai tai, trên nhỏ dưới thô, giống như được đúc từ cổ đồng, bốn bề mọc ra màu đồng xanh, toàn thân tràn đầy loang lổ, trên ba chân có hình dáng ngọa hổ, trên hai tai có hình bóng Chân Long, rõ ràng là một lò đan cổ xưa a .
“Thiên Quân lô.”
Từng chữ một, Trương Thuần Nhất xác nhận lai lịch của lò luyện đan này, bởi vì đối với thứ này hắn thật sự là quá mức quen thuộc.
Thiên Quân lô, chí bảo truyền thừa của Long Hổ sơn nhất mạch, nghe đồn trong năm tháng xa xưa có lò luyện đan từ trên trời giáng xuống, tổ sư Long Hổ sơn chiếm được nó, lúc này mới có thể siêu thoát phàm tục, hóa phàm thành Tiên, mở ra Long Hổ sơn nhất mạch sau này.
Mặc dù nói Long Hổ Sơn lấy lôi pháp nổi danh hậu thế, nhưng trên thực tế đại đạo căn bản của Long Hổ Sơn là đan đạo, đây cũng không phải đơn giản chỉ là phương pháp luyện đan chế dược, đồng thời cũng là một loại phương pháp tu luyện, thậm chí ban đầu lôi pháp cũng chỉ là vì phụ trợ luyện đan, chỉ là về sau dần dần chếch đi.
Đương nhiên, loại thuyết pháp này cũng vẻn vẹn chỉ là nghe đồn, sớm đã không có chứng cứ xác thực có thể khảo thí, bởi vì ở thời đại mà Trương Thuần Nhất sống, tiên thần đã sớm không còn tồn tại, tổ địa Long Hổ Sơn nhất mạch đều trở thành khu du lịch cấp ngũ tinh của quốc gia, Thiên Quân Lô cũng trở thành một cảnh điểm tham quan nổi tiếng, bất quá Thiên Quân Lô kia là sản phẩm công nghệ đời sau, chân thân sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
“Chẳng lẽ nói ta xuyên qua đến thế giới này là bởi vì Thiên Quân Lô?”
Đánh giá Thiên Quân Lô, trong lòng Trương Thuần Nhất không thể tránh khỏi toát ra một ý nghĩ như vậy, làm truyền nhân Long Hổ Sơn, đối với Thiên Quân Lô, trong lòng Trương Thuần Nhất luôn có một phần tình cảm khác.
Thần thức lan tràn, Trương Thuần Nhất vừa chạm đến Thiên Quân lô, nhưng không thu hoạch được gì.
“Không có phản ứng, là bởi vì ta không có pháp lực sao?”
Thu hồi thần niệm, đánh giá Thiên Quân Lô chìm dưới đáy hồ, ý niệm trong lòng Trương Thuần Nhất không ngừng chuyển động.
Trăm loại đều có thể thành yêu, đồ vật cũng bao hàm ở trong đó, gọi là khí yêu. Mà người tu hành vì bảo vệ đạo của mình, phụ trợ tu hành, từ trên người khí yêu đạt được linh cảm, lấy thiên địa linh tài làm vật liệu để dùng, diễn sinh cấm chế, sáng tạo ra pháp khí.
Pháp khí đại khái chia làm bốn cấp độ, tức là pháp khí, bảo khí, đạo khí cùng với tiên khí trong truyền thuyết. Chẳng qua bản thân pháp khí chỉ là phụ trợ, chân chính muốn cho pháp khí bày ra uy năng còn cần pháp lực của tu tiên giả thôi động. Cho nên đại đa số thời điểm ngự sử pháp khí cũng không phải là Tu Tiên giả, mà là yêu vật do bọn họ bồi dưỡng.
Nếu chỉ dựa vào chính mình, không mượn lực từ bên ngoài thì tu tiên giả chỉ có thể bù đắp cho sự thiếu hụt bẩm sinh, ngưng tụ pháp thể, thần thông tự túc mới có thể chân chính vận dụng pháp khí. Mà Thiên Quân lô trong truyền thuyết chính là một món pháp khí, hơn nữa còn không phải là pháp khí bình thường, có thể nói là tiên khí chân chính.
“Xem ra chỉ có thể chờ nô dịch một con yêu vật xong lại thử a.”
Lại thử mấy lần, không thu hoạch được gì, Trương Thuần Nhất vừa rời khỏi tổ khiếu, lúc này hắn vừa mới mở tổ khiếu, thần hồn yếu ớt, không thích hợp thường trú trong đó.
Trở về hiện thực, mượn nhờ quang hoa của bảo châu nở rộ, Trương Thuần Nhất ở trong gương quan sát bộ dáng của mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ ràng thân thể này của mình như vậy.
Ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, được xưng tụng tuấn tú, nhưng có lẽ là do quái bệnh quanh năm quấn thân, khí chất trên người thiên về âm nhu, chỉ có một đôi mắt đen nhánh đặc biệt có thần, đây là dấu hiệu hắn vừa mới đốt lên hồn hỏa trong tổ khiếu thành công, tinh thần tự nhiên tràn ra ngoài, nhất là đôi mắt vốn là cửa sổ tâm linh lại càng lộ rõ.
“Vừa mới đột phá, biến hóa cũng không lớn, tiếp theo mấu chốt là tìm được một con yêu vật thích hợp a.”
Thu hồi ánh mắt, Trương Thuần Nhất bắt đầu tính toán trong lòng, có tích lũy của kiếp trước, đối với vấn đề khóa lại phách thứ nhất hắn cũng không lo lắng.
Nam Hoang địa vực rộng lớn, Nhân tộc chiếm cứ chỉ là một góc, ở trong thâm sơn đại trạch trên thực tế cũng không thiếu yêu vật, nhưng chân chính thích hợp cho người tu tiên khống chế, đặc biệt là người tu tiên vừa mới bước lên tiên lộ cũng không nhiều.
Yêu tính hung lệ, đây là thiên tính, hoặc là nói tu tiên giả Nhân tộc đem thần hồn của mình hóa thành đại thụ, lấy linh hồn yêu vật làm linh điền, cắm rễ trong đó, hấp thu dinh dưỡng, cái này tất nhiên sẽ đưa tới bản năng của yêu vật cắn trả.
Quan hệ giữa tu tiên giả cùng yêu vật vốn chính là mâu thuẫn, cũng không bình đẳng, tu tiên giả phải làm chính là luyện yêu, mà không phải đơn thuần khống chế yêu vật, luyện như thế nào? Hóa đi bản tính yêu vật, hóa hắn ta thành bản ngã, đó mới chính là luyện.
Yêu vật ngoài tự nhiên, trưởng thành dã tính cũng là tự nhiên, thần hồn cường đại, hung lệ hiển lộ hết, nếu như tu tiên giả vừa mới bước lên tiên lộ cưỡng ép thử luyện hóa, kết quả cuối cùng tất nhiên là bị yêu vật cắn trả.
Đối với người tu tiên vừa mới khóa lại một phách mà nói, thích hợp nhất với bọn họ chính là những yêu vật mới sinh kia, tính tình ngây thơ, linh trí hỗn độn, là loại thích hợp nhất để luyện hóa.
“Trường Thanh Tử hiện tại sinh tử không biết, Trường Thanh Quan tuy nuôi dưỡng một đám Hắc Cảnh Hạc, nhưng cũng không có tồn tại hóa yêu, trong thời gian ngắn là không trông cậy được. Tiền thân ngoại trừ lão bộc Trương Trung này ra cũng không khống chế lực lượng khác, cho dù mượn nhờ thế của Trường Thanh Quan trong thời gian ngắn muốn tìm được một con yêu vật mới sinh chỉ sợ cũng không dễ dàng.”
“Xem ra chỉ có thể trông cậy vào Trương gia.”
Nghĩ như vậy, đi vào thư phòng, Trương Thuần Nhất nhấc bút viết xuống một phong thư.